Nuôi con không phải của mình
  1. Dòng sự kiện:
  2. Yêu/cưới người hơn nhiều tuổi
  3. Nuôi con không phải của mình

"Nuôi con tu hú" 6 năm, tôi biết sự thật nhưng không dám nói vì một lý do

Chi Phạm

(Dân trí) - Phát hiện con gái không phải là con mình, tôi vẫn âm thầm chịu đựng. Nhưng tôi không biết mình có thể gồng thế này được đến bao giờ?

Tôi từng nghĩ, cuộc sống của mình là bức tranh không hoàn hảo nhưng đủ êm ấm. Tôi có một người vợ biết vun vén, một đứa con gái xinh xắn, ngoan ngoãn. Đó là hạnh phúc mỗi khi tôi trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi. Chỉ đến khi phát hiện một bí mật, những gì tôi tin tưởng bỗng sụp đổ.

Tôi hạnh phúc ngày biết tin vợ mang bầu. Và khi vợ sinh sớm, tôi cũng không hề hoài nghi, còn thương cô ấy vô hạn. Nhưng giờ tôi hiểu lý do là gì.

Nuôi con tu hú 6 năm, tôi biết sự thật nhưng không dám nói vì một lý do - 1

Tôi thực sự rất yêu thương con gái, không muốn rời xa (Ảnh minh họa: Freepik).

Con gái sinh ra, tôi yêu thương, coi con như báu vật. Khi con biết gọi tôi là "ba" với ánh mắt long lanh, đầy tin yêu, tôi hạnh phúc biết nhường nào.

Con giờ 6 tuổi, đủ lớn để hiểu và cảm nhận tình yêu thương. Bao năm qua, đi đâu tôi cũng đưa con theo. Đi công tác xa vài ngày là lòng tôi lại cồn cào, nhớ con đến quay quắt.

Tôi không tiếc gì cho con, đồ chơi, quần áo, đồ ăn ngon, chỉ mong con vui, con khỏe. Mỗi đêm, được ôm con ngủ là hạnh phúc của tôi. Tôi từng nghĩ, con gái là món quà lớn nhất mà cuộc đời ban tặng.

Nhưng cách đây hai năm, tôi phát hiện cuốn nhật ký cũ của vợ - nơi cô ấy viết về mối tình đầu sâu đậm và… một đứa bé chưa chào đời. Trái tim tôi như có ai bóp nghẹt.

Tôi lén mang mẫu tóc của con đi xét nghiệm ADN trong cơn hoang mang tột độ, chỉ cầu nguyện một điều duy nhất: "Xin con là con của tôi". Tôi biết quá khứ ai cũng có, dù cô ấy có yêu ai sâu đậm thì hiện tại cũng là vợ của tôi, hết lòng với tôi. Tôi chỉ lo con là con của người khác, không phải của mình.

Kết quả như một nhát dao cứa vào tim. Con gái tôi, đứa trẻ mà tôi yêu hơn cả sinh mạng, thực sự không phải là con ruột của mình. Tôi gục ngã. Tôi bỏ nhà, lấy lý do đi công tác rồi trốn trong một khách sạn xa lạ. 3 ngày không ăn, không ngủ, tôi vật vã trong nỗi tuyệt vọng.

Tôi muốn chất vấn, muốn nổi giận, muốn bỏ đi. Nhưng rồi hình ảnh con gái lại hiện lên trong đầu. Nụ cười, tiếng gọi "ba ơi" trong trẻo của con cứ văng vẳng bên tai tôi. Tôi sợ nếu nói ra, vợ sẽ bế con rời đi, tôi sẽ mất cả hai mãi mãi. Tôi đâu có quyền nuôi con vì con đâu phải con của tôi.

Khi về nhà, tôi chọn cách im lặng. Tôi vẫn cư xử như chưa từng biết gì. Vợ tôi vẫn là người vợ tốt, chăm sóc tôi từng bữa cơm giấc ngủ, vẫn gửi tiền về quê phụng dưỡng cha mẹ tôi như hiếu thảo với cha mẹ ruột.

Có thể cô ấy từng sai. Nhưng những năm tháng sống cùng nhau, cô ấy chưa từng để tôi phải phiền lòng. Nếu đó là cách cô ấy chuộc lỗi, tôi nghĩ mình có thể bao dung.

Nhưng tôi cũng là con người, có trái tim, có giới hạn. Tôi biết mình sẽ không dễ gì quên được sự thật ấy. Mỗi lần nhìn con, trái tim tôi lại nhói lên. Tôi vẫn yêu con, vẫn muốn bảo vệ con suốt đời, nhưng chính tôi lại không biết mình đang sống trong vai người cha ruột hay một người đàn ông gồng mình để giữ lại gia đình chỉ còn trên danh nghĩa.

Tôi tự hỏi: Liệu mình có đủ mạnh mẽ để tiếp tục sống với sự thật mà coi như chưa từng tồn tại, hay sẽ dần chết trong sự dằn vặt, day dứt mỗi ngày?

Tôi yêu con, yêu vợ, đó là sự thật. Nhưng tôi cũng đã mất đi một phần lòng tin, điều mà một người đàn ông trong gia đình cần có. Tôi đang loay hoay giữa tha thứ và chịu đựng, giữa tình thương và tổn thương.

Nếu một ngày tôi không còn gồng nổi nữa, tôi sẽ làm gì? Tôi vẫn chưa có câu trả lời... Hai năm rồi, tôi đã chịu đựng tất cả, có yêu, có hận nhưng không thể từ bỏ.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.