Bí mật xin nghỉ đón sinh nhật vợ, tôi nhận về cái kết xoay chuyển cuộc đời
(Dân trí) - Khi nghe tôi nói sẽ sớm chuyển về gần nhà để thuận lợi cho việc "tìm con", vợ tôi một lần nữa bật khóc. Cô ấy nắm lấy tay tôi, từ từ quỳ xuống nói: "Anh, em có tội với anh".
Hôm ấy là sinh nhật của vợ tôi. Để tạo bất ngờ cho vợ, tôi đã về thăm nhà mà không báo trước. Khi thấy chồng xuất hiện trước cửa lúc đêm khuya, vợ tôi bất ngờ xúc động tới mức khóc òa.
Trong ánh nến mờ ảo trên chiếc bánh sinh nhật mà tôi ghé mua trên đường về, tôi hứa với vợ sẽ sớm cố gắng chuyển công tác về gần nhà để vợ chồng thuận lợi cho việc chạy chữa, sinh con.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, tôi lại thương vợ nhiều hơn. Vì tôi khó có con, hơn 5 năm sống chung, khát khao làm mẹ của cô ấy vẫn còn bỏ ngỏ. Đã vậy, tôi lại công tác xa nhà, khó càng thêm khó.
Chúng tôi đã tiến hành làm thụ tinh ống nghiệm hai lần nhưng không có kết quả, lý do vẫn là do chất lượng tinh trùng không tốt. Dẫu vậy, chúng tôi vẫn chưa hề có ý định bỏ cuộc.

Khi nghe tôi nói sẽ sớm chuyển về để thuận lợi cho việc "tìm con", vợ tôi một lần nữa bật khóc. Cô ấy nắm lấy tay tôi, từ từ quỳ xuống trong sự ngỡ ngàng của tôi: "Anh, em có tội với anh. Em thật sự không xứng đáng được tha thứ".
Trong tiếng nấc ngắt quãng, vợ tôi kể lại dịp tất niên cuối năm. Trong tiếng chúc tụng, rất nhiều đồng nghiệp đã chúc cô ấy sớm thỏa mong ước được làm mẹ. Lời chúc như khơi dậy nỗi buồn tủi của cô ấy. Hôm ấy, vợ tôi uống rượu, dù bình thường hầu như không bao giờ uống.
Một đồng nghiệp nam còn rất trẻ thấy vợ tôi uống nhiều đã tới khuyên can. Cậu ấy hiểu rõ hoàn cảnh, biết vợ chồng tôi đang mong ngóng có con, khuyên vợ tôi đừng quá buồn phiền, chỉ cần kiên trì, nhất định niềm vui sẽ tới.
Khi ấy, vợ tôi biết rõ cậu thanh niên đang ôm mình nhưng lại không còn đủ tỉnh táo để biết đó là điều không nên làm. Đêm hôm ấy, vợ tôi không về nhà.
Sau khi chuyện xảy ra, cậu kia đã chủ động gặp riêng xin lỗi vợ tôi. Họ thống nhất coi chuyện đó chỉ là "tai nạn", cho đến khi vợ tôi phát hiện mình có thai. Tính đến thời điểm vợ thú nhận với tôi, cái thai đã được 6 tuần tuổi.
Vợ tôi vừa nói, vừa khóc, còn tự đánh vào mặt mình. Cô ấy cho rằng, mình không xứng đáng với tình yêu của tôi. Nhưng dù thế nào, đứa trẻ trong bụng cô ấy vẫn không thể bỏ.
5 năm kết hôn, cô ấy khát khao được nghe tiếng khóc cười con trẻ, chịu bao đau đớn mỗi lần kích trứng, chuyển phôi… Đứa trẻ trong bụng, dù có là kết quả của phút giây sai lầm, vẫn là con của cô ấy. Vợ tôi đề nghị ly hôn.
Tôi ngồi đó, toàn thân tê dại. Vợ chồng tôi ở cùng phố, học chung từ thời cấp 3, lên đại học bắt đầu yêu nhau. Ra trường, tôi đi làm ở tỉnh xa. Cưới nhau rồi, vợ chồng vẫn phải sống xa nhau.
Thời gian đầu, ai cũng nghĩ việc chúng tôi muộn con là do vợ chồng sống xa nhau. Sau này đi khám mới biết, tôi khó có con. Sau vài lần nhờ y học can thiệp không thành công, tôi quyết tâm xin chuyển về gần nhà để thuận lợi cho hành trình thực hiện khát khao làm cha, làm mẹ của hai vợ chồng. Thật không ngờ, giờ vợ tôi mang thai và đứa trẻ không phải là con tôi.
Tôi không biết nên nói gì, nên làm gì vào lúc ấy, chỉ gắng gượng đứng dậy bước ra khỏi nhà. Đêm đó, tôi ngồi ngoài sân suốt đêm, dưới sân vứt đầy mẩu tàn thuốc lá. Vợ tôi có lẽ cũng không ngủ. Trời mờ sáng, cô ấy xuất hiện trước mặt tôi, vẻ hốc hác, tiều tụy hiện rõ, hai mắt sưng mọng, thâm quầng vì khóc.
Tôi quay về chỗ làm sớm hơn dự kiến. Trước khi đi có nói với vợ rằng, tôi sẽ suy nghĩ về đề nghị ly hôn của cô ấy và sớm trả lời. Sau một tuần suy nghĩ, tôi quyết định viết cho vợ mình một bức thư. Bức thư ấy, vợ tôi vẫn còn lưu giữ.
Bức thư có nội dung như sau: "Vợ yêu! Anh vẫn muốn gọi em như thế, như cái cách mà suốt 5 năm qua anh vẫn gọi. Anh đang rất buồn, có lẽ em biết rõ. Anh cũng suy nghĩ rất nhiều, gần như một tuần qua không có giấc ngủ nào trọn vẹn.
Làm vợ anh, em đã chịu thiệt thòi, vất vả rất nhiều. Anh luôn biết ơn em vì đã thay anh gánh vác trách nhiệm của gia đình chồng, vì anh mà chịu bao nhiêu đau đớn để mong có một đứa con. Đã có lúc, anh từng nghĩ rằng, nếu em không lấy anh thì đã không vất vả như vậy.
Chuyện đã xảy ra là điều em không mong muốn, anh biết rõ. Nếu em vẫn còn thương anh, yêu anh, muốn làm vợ anh hết cuộc đời này thì hãy cho anh cơ hội được làm bố đứa trẻ. Anh sẽ sớm chuyển về gần nhà, mình cùng nhau nuôi dạy con. Những chuyện đã qua hãy chôn giấu trong lòng, chỉ mình chúng ta biết.
Có một điều mà anh mong muốn nhất: Nếu em đã đồng ý cho anh làm bố đứa trẻ thì sau này, tuyệt đối không được ăn năn, day dứt vì những sai lầm đã qua. Không được tự trách mình, cũng đừng coi anh là ân nhân. Chúng ta chọn ở bên nhau vì yêu nhau.
Em nhớ giữ gìn sức khỏe để con khỏe. Đừng khóc, đừng buồn nữa nhé. Chúng ta sắp có con rồi".
4 ngày sau, vợ tôi vượt gần 1.000km đến thăm tôi. Câu đầu tiên cô ấy nói khi nhìn thấy tôi chính là: "Anh ơi, vợ chồng mình có con rồi". Tôi ôm vợ vào lòng, cố gắng không để nước mắt rơi.
Đó là câu chuyện 9 năm về trước của tôi. Bây giờ, con trai tôi học lớp 4, kháu khỉnh, ngoan ngoãn, tình cảm. Tôi hầu như không bao giờ nghĩ tôi không phải là cha ruột của con.
Sở dĩ, tôi kể câu chuyện này vì hôm qua, tôi tình cờ đọc được bài tâm sự "Nghe vợ hân hoan thông báo có bầu, tôi sốc nặng vì một bí mật giấu kín" của một người chồng trẻ bị vô sinh nhưng vợ lại mang bầu.
Cậu ấy đau đớn vì cho rằng, mình bị lừa dối và phân vân việc có nên nói rõ chuyện mình bị vô sinh để bóc trần sự thật về cái thai của vợ, hay là nên im lặng để chấp nhận mình có một đứa con.
Thực ra, từ câu chuyện của mình, tôi nghĩ trong trường hợp này thật khó để nói đúng, sai. Điều quan trọng là bản thân phải biết rõ anh thực sự mong muốn điều gì?
Nếu là tôi, tôi sẽ thú nhận việc mình từng đi khám và bị kết luận vô sinh, xin lỗi vì đã giấu giếm vợ, sau đó hỏi rõ vợ về nguồn gốc của đứa trẻ, tiếp theo sẽ tùy tình hình mà quyết định.
Nếu đón nhận thì phải hoàn toàn rộng lượng, bao dung. Nếu không thể bao dung thì buông tay để quãng đời sau này không phải "cố đấm ăn xôi" mà sống trong dày vò, bất hạnh.
Cuối cùng, tôi tin rằng, chỉ cần chúng ta yêu thương nhau thật lòng, không có nút thắt nào không thể gỡ, không có rào cản nào không thể vượt qua. Hãy làm theo mệnh lệnh của trái tim mình.
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.