Tôi ngậm ngùi đau đớn khi bí mật nuôi con của vợ với người tình cũ
(Dân trí) - Những năm qua, tôi sống trong sự dằn vặt, khó xử khi biết sự thật nhưng lại không thể nói ra.
Tôi biết sự thật này từ rất lâu nhưng tôi vẫn chọn im lặng. Không phải vì tôi nhu nhược, không phải vì tôi sợ mất vợ, mà vì tôi không thể bỏ rơi đứa trẻ. Tôi đã tự hỏi hàng nghìn lần: Liệu sự hy sinh này có đáng giá?
Tôi và vợ kết hôn sau 3 năm yêu nhau. Cô ấy là người phụ nữ dịu dàng, thông minh và luôn biết cách làm tôi cảm thấy mình là người đàn ông may mắn nhất. Khi cô ấy báo tin có thai, tôi đã khóc vì hạnh phúc. Tôi chờ đợi ngày được làm cha, chờ đợi khoảnh khắc đón con mình chào đời.
Thế nhưng, cuộc đời luôn có những cú đánh bất ngờ. Một ngày, khi vợ tôi đang mang thai 6 tháng, một tin nhắn lạ được gửi đến điện thoại tôi: "Anh có chắc đứa bé là con ruột của mình không?".

Ban đầu, tôi nghĩ đó là trò đùa ác ý. Nhưng rồi những tin nhắn khác tiếp tục xuất hiện, với loạt bằng chứng khiến tôi không thể làm ngơ. Một người đàn ông khẳng định rằng, đứa bé không phải con tôi, mà là con của anh ta. Anh ta là người tình cũ của vợ tôi.
Tôi bắt đầu nghi ngờ. Tôi nhớ lại khoảng thời gian trước khi vợ tôi có thai, khi cô ấy từng có giai đoạn lạnh nhạt với tôi. Tôi nhớ lại những lần cô ấy giấu điện thoại, những cuộc gọi lén lút vào đêm khuya mà khi tôi hỏi, cô ấy chỉ bảo đó là bạn bè.
Tôi không chịu nổi sự dày vò của những nghi ngờ nên đã tự mình làm xét nghiệm ADN. Kết quả không ngoài dự đoán, tôi không phải là cha ruột của đứa bé.
Cầm kết quả trong tay, tôi cảm thấy thế giới như sụp đổ. Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống này. Nhưng khi sự thật hiện ra trước mắt, tôi vẫn không thể chấp nhận nổi. Tôi nhìn đứa con bé bỏng đang ngủ say, tự hỏi con có đáng phải chịu hậu quả vì lỗi lầm của người lớn hay không?
Tôi có thể đối mặt với vợ và làm cho ra lẽ. Tôi có thể yêu cầu ly hôn, từ bỏ đứa trẻ không phải con mình. Nhưng tôi đã không làm vậy.
Tôi nhìn vợ mình, người phụ nữ đã chung sống với tôi suốt những năm qua, người đã cùng tôi trải qua biết bao thăng trầm. Tôi nhìn đứa trẻ vô tội và nhỏ bé, chẳng hề biết đến những bi kịch đang diễn ra xung quanh.
Tôi quyết định giữ bí mật này cho riêng mình. Tôi tiếp tục với vai trò người cha yêu thương con, tiếp tục cùng vợ nuôi nấng con như thể con thực sự là con ruột của tôi. Tôi cố gắng quên đi sự phản bội, cố gắng chấp nhận rằng, đôi khi yêu thương không cần có máu mủ ruột rà.
5 năm trôi qua, tôi yêu thằng bé như con ruột của mình. Tôi dạy con đi xe đạp, dắt con đến trường, kể chuyện cho con nghe mỗi tối.
Nhưng nỗi đau trong lòng tôi chưa bao giờ biến mất. Tôi biết, chỉ cần một ngày sự thật bị lộ ra, tất cả sẽ sụp đổ. Tôi sẽ mất gia đình, mất đứa trẻ mà tôi xem như con ruột và có thể cả danh dự của mình.
Vợ tôi có thực sự hối hận về lỗi lầm của cô ấy không? Tôi không chắc. Cô ấy chưa bao giờ biết rằng, tôi đã biết sự thật. Cô ấy vẫn nghĩ tôi là người chồng tin tưởng và yêu thương vợ con hết mực. Nhưng đôi khi, tôi tự hỏi liệu cô ấy có cảm nhận được sự xa cách trong ánh mắt của tôi hay không?
Có những đêm, tôi nằm trằn trọc tự hỏi: Nếu tôi nói ra sự thật ngay từ đầu, liệu mọi chuyện có tốt đẹp hơn không? Nếu tôi rời đi, liệu đứa bé có được gia đình thực sự yêu thương con không? Nếu một ngày nào đó, thằng bé biết tôi không phải cha ruột, liệu con có oán trách tôi không?
Tôi không biết câu chuyện này sẽ kết thúc như thế nào? Tôi không biết liệu mình có thể tiếp tục giữ bí mật này đến cuối đời hay không? Nhưng tôi biết một điều: Tôi yêu đứa trẻ ấy. Và đôi khi, yêu thương không cần một lý do hoàn hảo. Nhưng liệu điều đó có đủ để cứu vãn tất cả không?
Mọi người có thể nói tôi là kẻ ngu ngốc, là người đàn ông yếu đuối. Nhưng nếu ở trong hoàn cảnh của tôi, liệu mọi người có thể đưa ra quyết định dễ dàng hơn không?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.