1. Dòng sự kiện:
  2. Nuôi con không phải của mình

Chồng mời khách đến nhà ăn cơm, sau đó nói một câu khiến tôi ê chề bật khóc

Giang Hà

(Dân trí) - Lúc tôi tỉnh dậy là 2h sáng, phòng khách vẫn sáng đèn. Tôi lần mò ra ngoài, thấy chồng tôi đang nằm chơi điện tử trên ghế sofa, dưới nhà ngổn ngang mâm bát, lon bia vương vãi chưa hề thu dọn.

Tôi và chồng đều từ quê lên thành phố học đại học rồi lập nghiệp. Cưới xong, tôi dính bầu ngay. Vì thai yếu, mấy lần tôi bị dọa sảy nên chồng nói tôi tạm thời nghỉ việc một thời gian, đợi sinh xong rồi đi làm tiếp. Do công việc lương thấp, lại thêm mệt mỏi thai nghén, tôi đồng ý.

Đứa đầu được hai tuổi, đang tính gửi con đi trẻ để xin đi làm, tôi lại dính bầu nên kinh tế trong nhà vẫn chỉ có một mình chồng gánh vác. Thực sự có những thời điểm, nỗi lo cơm áo khiến không khí gia đình không mấy thoải mái, vui vẻ. Cũng may sau này, nhờ có cậu bạn thân rủ chồng tôi góp vốn buôn bán kinh doanh chung nên dần dần, mọi thứ đều ổn cả.

Thỉnh thoảng, thấy các bạn học đăng hình du lịch khắp nơi cùng cơ quan, bạn bè, nhìn lại mình "tay bồng tay bế", mấy năm rồi chỉ bận bịu tã bỉm, tôi không khỏi chạnh lòng.

Chồng mời khách đến nhà ăn cơm, sau đó nói một câu khiến tôi ê chề bật khóc - 1

Làm mẹ, làm vợ toàn thời gian, tôi vẫn chỉ là kẻ "ăn bám" trong mắt người khác (Ảnh minh họa: Amped Asia).

Mỗi lần tôi nói đến việc sắp tới đi làm, chồng tôi lại nói: Hai đứa trẻ còn nhỏ lại ốm yếu liên miên cần mẹ chăm sóc, một mình anh "chân trong chân ngoài" cũng có thể lo cho vợ con đầy đủ. Chi bằng tôi cứ ở nhà nội trợ, nuôi dạy con, còn anh sẽ đảm nhận việc kiếm tiền.

Vài hôm trước, nhân một vụ làm ăn thắng lợi, chồng tôi có mời mấy người bạn làm ăn chung về nhà ăn cơm. Anh luôn khoe tôi nấu ăn ngon và muốn bạn bè mình có dịp được thưởng thức tài nấu nướng của vợ mình.

Vì anh và bạn bè ngồi uống bia, chuyện trò tới khuya muộn nên tôi cáo lui cho con đi ngủ. Trong lúc dỗ con ngủ, tôi cũng mệt mỏi mà thiếp đi.

Lúc tỉnh dậy, tôi thấy phòng khách vẫn sáng đèn, đồng hồ đã chỉ 2h sáng. Tôi lần mò ra ngoài, thấy chồng tôi đang nằm chơi điện tử trên ghế sofa, dưới nhà ngổn ngang mâm bát, lon bia vương vãi chưa hề thu dọn.

Tôi nhìn chồng, không giấu nổi sự buồn chán mà cất lời: "Nhiều khi em cứ có cảm giác như em là osin trong nhà vậy".

Chồng tôi không rời mắt khỏi màn hình điện thoại, giọng thản nhiên: "Ừ thì em là osin, mà là osin cao cấp, được ăn được ngủ với chủ, sướng nhất em còn gì nữa".

Nghe tới đó, tôi buông nắm đũa cầm trong tay, ngồi phệt xuống sàn nhà, không nén nổi mà bật khóc. Hóa ra bao lâu nay, trong mắt chồng tôi, tôi chỉ là kẻ giúp việc cao cấp trong nhà. Anh coi thường tôi đến mức ấy.

Hóa ra đi làm về, anh không phụ tôi chăm con, không chia sẻ việc nhà là bởi anh cho rằng, đó là việc của tôi. Chồng tôi và cả gia đình nhà chồng lúc nào cũng thấy tôi sung sướng, nhàn hạ vì không phải đi làm, không phải lo lắng chuyện kiếm tiền. Tôi ốm mệt hay buồn vui, anh cũng không để ý.

Nhìn thấy tôi khóc, anh còn buông lời: "Đúng là đàn bà, có thế mà cũng khóc. Vợ nhà người ta vừa phải chăm con, vừa phải đi làm, lúc nào cũng ước có thời gian dành cho gia đình, con cái.

Còn em chỉ ở nhà lo cơm nước, bấy nhiêu việc ngày nào cũng như ngày nào, có mệt nhọc gì đâu? Thích ăn lúc nào thì ăn, thích ngủ lúc nào thì ngủ còn kêu mệt, vậy mà còn đòi đi làm. Đúng là em sướng quá hóa rồ rồi".

Tôi nhìn chồng, cảm nhận rõ trong lòng ngập tràn sự chua chát. Ngay ngày mai, tôi sẽ tìm lớp gửi trẻ, dù đứa sau mới hơn một tuổi. Tôi nhất định phải đi làm. Tôi không thể vứt bỏ bao nhiêu năm cha mẹ vất vả nuôi ăn học để rồi nhận về những ấm ức, coi thường như vậy.

Nếu tôi cứ mãi ở nhà, cho rằng mình hy sinh vì chồng con thì cuối cùng, trong mắt chồng và cả những người khác, tôi cũng chỉ là kẻ ăn bám. Vì là "ăn bám" nên tôi không có quyền mệt mỏi, không có quyền than thở, không có quyền được quan tâm.

Rồi như chồng tôi nói, tôi sẽ chỉ là người phụ nữ "sướng quá hóa rồ" mà thôi.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.