1. Dòng sự kiện:
  2. Bạo lực trong hôn nhân
  3. Yêu/cưới người hơn nhiều tuổi
  4. Nuôi con không phải của mình

Tặng vàng cưới cho em gái, tôi bẽ bàng vì hành động của chồng

Giang Bùi

(Dân trí) - Hành động của chồng khiến tôi mất mặt, đau lòng trước em gái và gia đình tôi.

Tôi từng nghĩ mình đã chọn đúng người để gắn bó cả đời. Chồng tôi bề ngoài là người đàn ông chỉn chu, chăm chỉ và có trách nhiệm với gia đình nhỏ.

Nhưng càng sống chung, tôi càng nhận ra phía sau vẻ chỉn chu đó là con người tính toán, chi li và đặt lợi ích cá nhân lên trên mọi thứ, kể cả danh dự và cảm xúc của vợ mình.

Vợ chồng tôi kết hôn đã 5 năm, có một con trai gần 4 tuổi. Cuộc sống nhìn chung không quá dư dả nhưng ổn định. Cả hai đều có công việc với mức lương trung bình, đủ nuôi con, trả góp căn hộ đang ở và dành ra một khoản tiết kiệm nhỏ mỗi tháng.

Tặng vàng cưới cho em gái, tôi bẽ bàng vì hành động của chồng - 1

Chồng khiến tôi băn khoăn và chán nản khi anh luôn tiếc tiền với nhà vợ (Ảnh minh họa: iStock).

Tôi là chị cả trong gia đình có hai chị em gái. Em gái tôi kém tôi 8 tuổi, vừa tổ chức đám cưới cách đây không lâu. Gia đình tôi không khá giả, bố mẹ đều về hưu sớm, kinh tế phụ thuộc phần lớn vào tôi trong những năm em gái học đại học. Chính vì vậy, tình cảm giữa tôi và em gái rất sâu đậm, có thể nói như mẹ con.

Ngày em gái báo tin chuẩn bị cưới, tôi bật khóc vì xúc động. Trong thâm tâm, tôi luôn muốn lo cho em được một chút gì đó gọi là "hồi môn". Đó vừa là tình cảm chị em, vừa là lời chúc phúc chân thành từ người đã đồng hành với em suốt chặng đường trưởng thành.

Sau nhiều đắn đo, tôi quyết định sẽ mừng em 3 chỉ vàng. Đó là số tiền không nhỏ với điều kiện gia đình tôi nhưng với tôi thì hoàn toàn xứng đáng.

Tôi mang ý định đó chia sẻ với chồng trong một buổi tối khi con đã ngủ. Anh nghe xong chỉ nhíu mày, im lặng vài giây rồi chậm rãi gật đầu đồng ý. Dù giọng anh không quá hào hứng, tôi vẫn thấy nhẹ lòng vì tưởng rằng, anh đã hiểu cho tôi.

Tôi thậm chí còn nhắn trước với em gái và bố mẹ mình về dự định tặng vàng của hai vợ chồng tôi. Em gái nhắn lại rất xúc động, chỉ cần tôi thương là em vui rồi. Nhưng anh rể cũng đồng lòng nên em càng thấy may mắn và hạnh phúc hơn.

Thế nhưng, điều khiến tôi không ngờ tới là vào đúng ngày cưới của em gái, mọi sự chuẩn bị, tin tưởng và kỳ vọng của tôi đều bị chính chồng mình âm thầm đạp đổ một cách phũ phàng.

Sáng hôm đó, chúng tôi chuẩn bị đi dự lễ cưới. Khi tôi hỏi chồng đưa phong bì mừng cưới để tôi cầm luôn, anh đưa mà không nói gì.

Tôi không kiểm tra lại vì không mảy may nghi ngờ. Trong đầu tôi lúc đó chỉ nghĩ đến niềm vui của em gái, nghĩ đến giây phút trao quà cưới trước họ hàng hai bên.

Sau phần lễ chính, tôi cùng cô dâu, chú rể ra ngoài sảnh chụp hình với khách. Tôi mở phong bì ra đeo vàng cho em thì sững sờ khi chỉ có một chỉ vàng.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác cả không gian tiệc cưới như đổ sụp xuống đầu mình. Tôi cố mỉm cười, gật đầu qua loa rồi quay đi ngay, cố giấu gương mặt đang nóng bừng vì xấu hổ.

Tôi bước nhanh ra hành lang, kéo chồng ra một góc vắng và hỏi vì sao số vàng lại bị rút xuống còn một chỉ? Gương mặt anh bình thản đến khó tin. Anh bảo rằng, 3 chỉ vàng là quá nhiều. Anh thấy không cần thiết nên đã tự quyết định rút lại. Anh còn cho rằng, một chỉ vàng cũng đã là quý rồi, chẳng ai trách móc được gì.

Tôi đứng lặng, cổ họng nghẹn ứ. Cảm giác uất ức, tổn thương và tủi nhục dâng trào. Tôi đã tin tưởng anh, tự hào với em gái rằng, chồng mình rộng lượng, hiểu chuyện.

Vậy mà đến phút chót, anh lại biến tôi thành kẻ thất hứa, kẻ khoe khoang rồi không làm được. Em gái tôi có thể không trách nhưng ánh mắt bối rối của em lúc nhận quà khiến tôi nhói lòng. Bố mẹ tôi cũng không vui vì chúng tôi đã nói mà không làm.

Tối hôm đó, khi về nhà, tôi im lặng suốt cả quãng đường. Anh bật tivi xem bóng đá, không một lời giải thích hay xin lỗi. Như thể việc anh làm hoàn toàn đúng đắn, như thể tôi mới là người quá đáng vì đã bày tỏ sự thất vọng.

Thật ra, đây không phải lần đầu tiên anh khiến tôi rơi vào những tình huống dở khóc dở cười như thế. Tết năm ngoái, tôi muốn biếu bố mẹ đẻ 5 triệu đồng. Anh phản đối, bảo rằng phải chia đôi vì còn phải lo bên nội. Trong khi đó, mỗi lần giỗ chạp bên nhà chồng, anh sẵn sàng bỏ ra vài triệu đồng để tổ chức linh đình.

Tôi từng gửi đồ ăn, quà bánh về quê cho bố mẹ. Lúc chuẩn bị xong, để túi đồ trong bếp, anh lén mở ra, lấy bớt vài món "không cần thiết" như anh nói. Đến khi tôi phát hiện, anh còn cười cợt, bảo tiết kiệm là tốt cho cả đôi bên.

Dần dần, tôi không còn muốn tâm sự hay chia sẻ điều gì liên quan đến tiền bạc với chồng nữa. Tôi tự xoay xở, giấu riêng một khoản nhỏ để thỉnh thoảng giúp đỡ bố mẹ hay mua gì cho em gái.

Cuộc hôn nhân này, thay vì là chốn bình yên để tôi dựa vào, lại trở thành nơi khiến tôi luôn phải cân đo, đong đếm cảm xúc của chính mình.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.