1. Dòng sự kiện:
  2. Buổi hẹn hò đầu tiên
  3. Bạo lực trong hôn nhân
  4. Yêu/cưới người hơn nhiều tuổi

Mẹ tôi thích nói xấu con dâu với hàng xóm để rồi gặp cái kết không ngờ

Giang Bùi

(Dân trí) - Một ngày, sóng gió không đến từ phía tôi hay vợ tôi, mà đến từ những bà hàng xóm. Chuyện bắt đầu khi tôi nghe tiếng cãi nhau từ ngoài ngõ...

Bố tôi mất sớm. Mẹ tôi ở vậy nuôi con, vừa làm mẹ, vừa gánh luôn phần của bố. Bà không thiếu tình thương nhưng có lẽ, vì quá quen với việc một mình xoay xở nên dần trở thành người có xu hướng kiểm soát.

Trong nhà, mọi việc đều phải theo ý bà. Bà sống chỉn chu, nguyên tắc và đặc biệt quan tâm đến thể diện trước hàng xóm láng giềng.

Khi tôi đưa vợ về ra mắt, mẹ tôi không phản đối. Nhưng ánh mắt và cách bà cười nhạt đủ để tôi hiểu rằng, bà không hoàn toàn hài lòng.

Vợ tôi là người phụ nữ hiện đại, tự lập, nói năng rõ ràng, rạch ròi. Cô ấy không ngọt ngào theo kiểu "dâu đảm truyền thống", càng không khúm núm hay nép mình trước sự soi mói. Tôi yêu sự bản lĩnh đó. Nhưng chính điều ấy lại khiến khoảng cách giữa mẹ và vợ tôi ngày càng xa.

Mẹ tôi thích nói xấu con dâu với hàng xóm để rồi gặp cái kết không ngờ - 1
Mẹ tôi thích kể xấu con dâu với hàng xóm khiến gia đình tôi không được yên ấm (Ảnh minh họa: Sina).

Mẹ tôi không chỉ trích vợ tôi trước mặt. Thay vào đó, bà lựa cách im lặng trong nhà nhưng thủ thỉ đầy đủ với hàng xóm. Mỗi hành động nhỏ của vợ tôi đều bị đưa ra bàn luận.

Mẹ tôi kể từ chuyện cô ấy về trễ vì đi làm tăng ca đến bữa cơm thiếu món mà bà thích, hay cả chuyện lau nhà bằng nước lau sàn có mùi quá nồng... Bà thường xen thêm những nhận định chua chát, khiến người ngoài nghe vào chẳng mấy thiện cảm với con dâu.

Hàng xóm xung quanh bắt đầu nhìn vợ tôi bằng ánh mắt dò xét. Những câu chào hỏi nhạt dần và thậm chí, có người buột miệng hỏi tôi: "Mẹ cậu sống khổ với vợ cậu lắm nhỉ?".

Tôi kẹt giữa hai người phụ nữ. Tôi không dám bênh ai hoàn toàn, cũng không đủ can đảm để thay đổi cục diện. Tôi chọn cách im lặng, hy vọng thời gian sẽ giúp mẹ và vợ tôi hiểu nhau. Nhưng càng im lặng, tôi càng thấy không khí trong nhà đặc quánh như sương mù không tan nổi.

Một ngày, sóng gió không đến từ phía tôi, cũng không từ phía vợ, mà đến từ những bà hàng xóm. Chuyện bắt đầu khi tôi nghe tiếng cãi nhau từ ngoài ngõ. Một bà hàng xóm lớn tiếng với mẹ tôi, nói rằng bà hãy "lo chuyện nhà mình cho yên trước khi đi nói người khác".

Tôi bước ra, thấy mẹ tôi đứng sững, còn hai bác hàng xóm đang bỏ đi, không quên buông thêm vài câu bóng gió: "Người chuyên đi soi mói thì tốt đẹp gì?".

Hóa ra, suốt thời gian qua, mẹ tôi đã kể quá nhiều chuyện riêng tư của gia đình cho hàng xóm. Khi không còn gì để kể, bà bắt đầu suy diễn.

Có lẽ, bà không ác ý, chỉ đơn giản là muốn tìm sự đồng cảm hoặc muốn khẳng định mình vẫn là người nắm quyền trong nhà. Nhưng những lời thì thầm đó, qua nhiều cái miệng, đã biến thành vũ khí ngược lại.

Người ta bắt đầu xì xào mẹ tôi ganh tỵ với con dâu trẻ, rằng bà không muốn con trai hạnh phúc nên mới suốt ngày kể xấu, rằng chính bà mới là người khiến không khí gia đình trở nên nặng nề.

Từ hôm đó, bà ít ra ngoài, không còn tụ tập trà nước, cũng không ghé ngang nhà ai. Bà ăn ít hơn, ngồi lặng lẽ trước hiên nhà nhiều hơn, ánh mắt hay nhìn xuống đất, không còn vẻ hăng hái thường thấy. Tôi thấy bà như người bị rút hết hơi thở.

Lạ lùng thay, chính lúc đó, vợ tôi lại là người giữ nhà được yên ấm. Cô ấy không tỏ ra hả hê hay bộc lộ sự chiến thắng. Thay vào đó, cô ấy vẫn nấu những món mẹ tôi thích, vẫn chào hỏi nhẹ nhàng mỗi khi ra vào. Không có lời trách móc, cũng không có khoảng cách.

Tôi thấy rõ mẹ tôi bắt đầu để ý. Bà không nói lời cảm ơn nhưng tôi thấy bà cầm đũa ăn hết phần canh chua vợ tôi nấu. Có hôm, bà gập chiếc áo vợ treo ngoài ban công và để lên giường cô ấy.

Một lần khác, bà rút trong túi ra một lọ dầu xoa rồi lặng lẽ đặt vào túi xách của con dâu khi thấy cô ấy nhăn mặt vì mỏi cổ. Mọi thứ diễn ra âm thầm, không lời nhưng không vô nghĩa.

Tôi không mong đợi một màn xin lỗi công khai hay cảnh mẹ con ôm nhau khóc lóc. Thay vào đó, tôi trân trọng những hành động nhỏ vì chúng đến từ những người từng quá kiêu hãnh để cúi đầu.

Không khí trong nhà tôi đã khác. Không phải là sự thân thiết hoàn toàn, cũng chưa hẳn là hòa thuận tuyệt đối. Nhưng ít nhất, không còn là sự đối đầu.

Vợ tôi và mẹ tôi không thân nhưng biết quan sát nhau, biết im lặng đúng lúc, biết chừa lại cho nhau một khoảng không vừa đủ để cùng sống mà không va chạm.

Tôi cũng không còn sợ những lời xì xào của hàng xóm. Cuối cùng, người ngoài đâu sống trong nhà mình.

Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.