Chỉ một buổi gặp, tôi hiểu ra anh nên "nằm yên" trong... ứng dụng hẹn hò
(Dân trí) - Tôi quen anh qua ứng dụng hẹn hò, nhắn tin vài hôm đã thấy hợp gu đến lạ. Nhưng buổi gặp mặt khiến tôi tỉnh mộng ngay từ phút đầu.
Tôi gặp anh trên một ứng dụng hẹn hò khá nổi tiếng - nơi người ta có thể vuốt trái, vuốt phải để lựa chọn cảm xúc và rồi hy vọng một cái chạm sẽ kết nối được điều gì đó đặc biệt hơn.
Những ngày đầu nhắn tin với anh, tôi có cảm giác như đang bước vào mối quan hệ tử tế. Giọng văn anh dí dỏm, lịch sự, thỉnh thoảng còn khiến tôi bật cười mỗi tối khi đọc lại những dòng tin nhắn.
Ảnh đại diện cho thấy anh là người đàn ông trí thức: Đeo kính, diện áo sơ mi, nói chuyện về những chuyến công tác nước ngoài. Tôi bắt đầu nghĩ: "Lần này có khi là duyên thật rồi".

Sau những ngày trò chuyện qua tin nhắn, chúng tôi quyết định hẹn hò ngoài đời thực (Ảnh minh họa: Brides).
Và rồi buổi hẹn đầu tiên cũng đến, cái ngày tôi vừa háo hức, vừa có chút hồi hộp. Anh nói sẽ đưa tôi đến nơi "thú vị, gần gũi, không quá ồn ào".
Để phù hợp với địa điểm mà anh gợi ý, tôi chọn chiếc váy dễ thương, trang điểm nhẹ, xịt chút nước hoa. Trang phục của tôi không quá cầu kỳ nhưng đủ để thể hiện tôi nghiêm túc với cuộc gặp gỡ này.
Thế nhưng, "nơi thú vị" mà anh nhắc đến là… quán bánh tráng nướng vỉa hè, nằm lọt thỏm giữa con phố đông đúc, khói xe mù mịt và tiếng xe máy inh ỏi. Tôi chưa kịp định hình, anh đã nhanh nhẹn kéo ghế nhựa ngồi xuống, chỉ tay vào thực đơn và nói: "Em gọi một món thôi cho đỡ làm phiền cô bán hàng".
Trong vài giây, tôi khựng lại. Không phải vì chê món bánh tráng nhưng đó là lần đầu tiên gặp nhau, một cuộc hẹn mà lẽ ra nên để cả hai thoải mái khám phá cảm xúc, trò chuyện, nhìn nhau rõ hơn. Vậy mà anh nỡ đưa tôi đến quán ăn vỉa hè, khiến tôi vừa phải né xe chạy sát, vừa giữ váy để không chạm đất.
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Khi món ăn được mang ra, anh rút điện thoại chụp ảnh. Anh không chụp tôi, cũng không chụp đĩa bánh tráng, mà là… chính mình. "Anh làm TikTok review (đánh giá) đồ ăn. Gặp em tiện thể quay luôn", anh nói tỉnh bơ rồi cười.
Tôi cười nhạt, gượng gạo, cố ăn thật nhanh và trong đầu chỉ mong buổi hẹn hò này kết thúc càng sớm càng tốt.
Sau khi ăn xong, anh ngỏ lời rủ tôi "đi dạo một chút." Tôi thoáng ngập ngừng, bởi lẽ tôi đang mang giày cao gót.
Nhưng vì phép lịch sự, tôi chỉ nhẹ nhàng nói: "Chắc không đi xa đâu anh ha? Em mang giày cao, đi lâu hơi khó". Anh cười: "Gì đâu, dạo một chút cho tiêu bánh tráng thôi mà. Con gái giờ ai cũng yếu quá".
Nghe xong câu trả lời của anh, tôi có thêm niềm tin về việc sẽ không bao giờ gặp lại người đàn ông như thế này. Tuy nhiên, trong tình huống hiện tại, tôi vẫn cố giữ sự lịch sự nhất định.
Chúng tôi đi vòng quanh vài khu phố, qua những con hẻm tối, những đoạn đường vỉa hè đầy ổ gà và cống thoát nước. Đúng lúc bước qua một đoạn bậc thềm trơn, chân tôi trượt nghiêng, cả người khụy xuống.
Tôi kêu lên một tiếng đau điếng nhưng anh lại không hề quan tâm. Anh chỉ đứng đó cau mày, thốt ra một câu khiến tôi điếng người: "Em đi đứng gì mà bất cẩn quá vậy? Người ta nhìn vào, tưởng anh không biết dắt bạn gái đi đường".
Tôi cố nén đau, vừa xấu hổ, vừa giận đến nghẹn cổ. Không phải vì cú trượt chân, mà vì cách anh phản ứng như thể tôi làm phiền buổi tối "rảnh rỗi" của anh. Không một lời hỏi thăm, không một cái đỡ tay, chỉ có sự khó chịu như thể tôi đang làm sai điều gì.
Tối hôm đó, về đến nhà, tôi gỡ luôn ứng dụng hẹn hò khỏi điện thoại. Tôi tự hỏi: Liệu mình có quá thực dụng khi mong buổi hẹn đầu là ở một nơi lịch sự, kín đáo hơn thay vì ngồi nép bên vỉa hè với tiếng xe máy ồn ào và ghế nhựa thấp?
Cũng có lúc tôi nghĩ, phải chăng tôi quá khắt khe với những chàng trai ấy hay chỉ đơn giản là... mình chưa gặp đúng người? Còn các bạn, đặc biệt là các anh, liệu những điều nhỏ nhặt như thế có quan trọng trong buổi hẹn hò đầu tiên không?
Góc "Chuyện của tôi" ghi lại những câu chuyện trong đời sống hôn nhân, tình yêu. Bạn đọc có câu chuyện của mình muốn chia sẻ vui lòng gửi về chương trình qua hòm thư: dantri@dantri.com.vn. Câu chuyện của bạn có thể được biên tập nếu cần. Trân trọng.